Bài thơ “Chị tôi” là sáng tác của một cựu sinh viên trường đại học Xây dựng. Sau đó, bài thơ này được nhạc sỹ Trần Tiến sử dụng làm ý tưởng để viết thành ca khúc nổi tiếng kể về cuộc đời người con gái thôn quê. Bài hát là tặng phẩm mà nhạc sỹ Trần Tiến gửi tặng cho người dân làng cổ Trường Yên (Ninh Bình), nơi có địa danh Cầu Đông nổi tiếng, cũng là cây cầu trong lời bài hát.
Theo lời truyền lại trong làng Yên Thành, nhân vật Tôi trong bài hát là con trai út trong gia đình có 3 chị em, 2 gái và một trai. Ông sinh năm 1947, bố mất từ khi ông còn nhỏ, mẹ ông bị bênh nan y, nằm liệt một chỗ đến khi ông 20 thì mẹ cũng qua đời. Hai người chị của ông sinh năm 1940 và 1942. Theo phong tục địa phương, khi mẹ mất con gái phải để tang 3 năm, đó cũng là lý do khiến người chị cả lỡ duyên với người thương của mình, khi “người đàn ông” trong bài hát không thể đợi bà được 3 năm. Người đàn ông này không rõ danh tính, chỉ biết là người đã góp phần xây dựng cây cầu nối 2 bờ sông.
Đau buồn chuyện tình cảm, và cuộc sống mưu sinh khó khăn, người chị cả cũng mang bênh qua đời, người em trai sau đó theo học đại học xây dựng và thường lui về quê, sống cùng gia đình người chị thứ 2, lúc này cũng đã theo chồng. Mỗi lần trở về cố hương, chàng kỹ sư xây dựng thường mang nhiều cảm xúc khi tất cả những kỷ niệm và hội ức hiện về bên nấm mồ của chị cả.
Bài thơ “Chị tôi” của người kỹ sư xây dựng này trở lên nổi tiếng và biết đến rộng rãi hơn khi nhạc sĩ Trần Tiến sử dụng để sáng tác ra bài hát “chị tôi”. Bài hát mang đậm triết lý nhân sinh sâu sắc về thân phận của người con gái khi mà xã hội còn trọng nam khinh nữ, không thể quyết định được số phận của mình”.
Thế nhưng nhiều người lại không hiểu nguồn gốc lại cho rằng hình tượng người đàn ông trong bài hát đại diện cho hình ảnh Kỹ sư xây dựng đa tình, thiếu trách nhiệm, nhiều người còn coi là ngành ca của ngành xây dựng. Các bạn à, các chàng trai Kỹ sư xây dựng, bốn biển là nhà, phong trần lãng tử, nhưng cũng đầy trách nhiệm với công việc cũng như chuyện tình cảm. Những đóng góp của họ dành cho sự phát triển của hạ tầng nước nhà cũng rất đáng ghi nhận. Không có nghề nào là nghề đào hoa, nghề đa tình cả và Nghề xây dựng cũng rất đáng trân quý như bao nghề nghiệp khác.
Bài thơ CHỊ TÔI
Năm chị mười tám đẹp nhất làng
Bao người dạm hỏi rước kiệu sang
Nhưng mà chị bảo: "còn chưa lớn,
Chẳng dám làm dâu, sợ bẽ bàng"
Anh ở đô thành mới về đây
Công trình thủy lợi chuẩn bị xây
Ngày kia bất chợt vô tình thấy
Chị cười duyên dáng - anh đắm say
Mùa Thu năm ấy mưa nhiều quá
Công trình tạm hoãn lại ít hôm
Anh đi thăm hỏi quanh làng xóm
Nhìn thấy cô nàng dưới hoàng hôn
Hôm ấy chiều mưa, nhuộm tím buồn
Anh về thơ thẩn, nhớ chị luôn
Đêm ngồi ôm đàn nghêu ngao hát
Có người con gái ngẩn ngơ hồn
Rồi trong một buổi sáng bình minh
Anh liều gặp chị để tỏ tình
E thẹn gật đầu, chị đồng ý
Mặt trời rạng rỡ mỉm cười xinh
Mấy bận thu rồi mà chưa thấy
Anh về thưa mẹ chuyện trầu cau
Ai hỏi chị đều bênh anh ấy
Chắc đợi xây xong mấy nhịp cầu
Công trình hoàn thiện đã từ lâu
Anh về ra mắt mẹ nàng dâu
Mẹ anh mỉm cười, ưng chị lắm
Chỉ đợi tới ngày họ bên nhau
Rồi lại công trình , lại đi xa
Chẳng được mấy khi về thăm nhà
Thời gian cho chị ngày thưa thớt
Chị ngóng mỏi mòn trong thiết tha
Một buổi chiều ấy - chiều mùa đông
Hẹn ước chị buông, chị lấy chồng
Lá thư chị viết cho người cũ
Dòng chữ lem hồng giọt tình vong
Anh trở về đây lúc chiều hôm
Chị gái ngày xưa đã không còn
Mộ chị nằm đó giờ xanh cỏ
Hôm ấy chiều mưa nhuộm tím buồn
Anh ghé nhà Chị, gặp đứa em
Nó kể chuyện xưa lệ ướt mèm
"Năm đó nước về đây lớn quá
Chị không chạy kịp bởi trời đêm"
Mới nói vài câu đã vỡ òa
"Chị dặn rằng anh đang ở xa
Chuyện này sẽ khiến anh buồn lắm
Đành dối anh, chị theo người ta"
Anh đứng lặng yên giữa hoàng hôn
Cũng buổi chiều mưa ướt mất hồn
Khóc người con gái năm mười tám
Anh về thơ thẩn nhớ chị luôn
Anh có buồn không?
Có buồn không?
Anh có buồn không?
Có buồn không?
Người ta quên rồi
Người ta bỏ
Bỏ con đò nhỏ
Bỏ dòng sông
Anh có buồn không?
Có buồn không?